Nobuta.Xtgem.Com- Trang wap hay cho Mobile
Wap Tải Game Miễn Phí-Trang giải trí lành mạnh
Thứ ba tuần 20, ngày 14/05/2024, 12h_50p_04s.
Phòng Chat | Xem Tin tức | Xem KQXS |
Tải facebook | Tải UcWeb | Tải ola | Tải Opera mini
GAME HÓT MỌI THỜI ĐẠI
iWin| Big One| iBET 88 | Dota|
Audition| GoPet | Đào Vàng| iOnline|
Ngũ long| GoFarm| Kvđđ | Avatar |
Army| Mãnh Tướng| Trà chanh | Kpah|
Vtu| 12Guns| Pokezo| Khan| Cờ Thủ|
THÔNG TIN TỪ ADMIN

*ADMIN khuyến khích Tải UC Browser - Trình duyệt di động nhanh nhất thế giới , tiết kiệm 90% phí GPRS/3G

Hãy like để ủng hộ NOBUTA trên Facebook bạn nhé!

FanPage Facebook của Wap
Giữ một cơn gió

Chiều tối, tách mình khỏi khối không khí nóng nực của thành phố ngày giữa Hạ, tôi ra sân bay với chiếc túi nhỏ Hip gọn trên vai. Chuyến bay gần nhất sẽ cất cánh trong hai tiếng nữa. Tôi có dư thời gian để check-in, kiếm một suất ăn gọn nhẹ lấp đầy chiếc bụng đói và... tìm ra cách "biện minh" tốt nhất cho sự sắp xuất hiện của mình ở Hà Nội.

Tôi mở điện thoại, dò thật nhanh đến dãy số quen thuộc, và ngồi thừ người trên băng ghế chờ. Những tia nắng cuối ngày mệt mỏi chiếu qua mảng tường kính dày, rọi thẳng vào vị trí tôi đang ngồi. Màn hình điện thoại đột nhiên tối sầm, tôi đưa tay vuốt nhẹ để mở khóa, vô tình chạm vào biểu tượng Gọi. Gương mặt của chủ nhân số điện thoại nhanh chóng hiện ra trước khi tôi kịp bấm hủy cuộc gọi. Kính mắt mèo bự chảng che hơn nửa khuôn mặt những nụ cười rạng rỡ khoe chiếc răng khểnh vẫn là điểm nổi bật khiến người ta không thể không chú ý tới. Cô gái bé nhỏ với cánh mũi khi nào cũng phập phồng rất dễ thương. Tôi nghe tim mình lao đao thêm một quãng trước khi bị "đánh thức" bởi tiếng cười khe khẽ của hai cô gái ngồi bên. Nghe lỏm vài đoạn hội thoại, tôi đoán họ đên từ Hàn Quốc, cả hai đang chúi đầu vào chiếc điện thoại cảm ứng để lướt Facebook.

Chừng như ở đâu cũng thế, các cô gái luôn mắc chứng ’’nghiện” con đẻ của Mark Zuckerberg một cách khó kiểm soát. Gem cũng thế. Cô nhóc lí lắc khi nào cũng chụp bữa ăn trước khi nuốt chửng chúng, đăng ảnh lên trang cá nhân với lý thuyết "Điều đó sẽ giúp anh ăn ngon miệng hơn. Khoa học đã chứng minh. Thật đấy!". Cô nhóc lí lắc khi nào cũng mê mẩn "check - in" ở những địa điểm đặt chân đến như một phương thức ghi chép nhật trình. Cô nhóc lí lắc khi nào cũng kéo tay, buộc tôi chạy thật nhanh đến địa điểm cô cho là cực đẹp để lên hình. Cô nhóc...

Hình ảnh của Gem đột nhiên ùa về rõ nét hơn bao giờ hết. Không chỉ là gương mặt cô nhóc với nụ cười tươi rói như trong tấm ảnh đính kèm số điện thoại, mà còn là chiếc mũ lưỡi trai màu lam cùng mái tóc tomboy rối xù, là jeans rách cá tính, là giày lollipop đơn giản và tiện dụng. Là đôi chân khi nào cũng rảo bước thật nhanh, nhanh đến mức đôi khi tôi không theo kịp. Những lúc như thế, em sẽ quay nửa người lại, chìa tay về phía tôi và bảo. "Nhanh nào. Nếu không, anh sẽ là người bị bỏ lại đó!"

Từng đoạn hội thoại, từng mảng kỉ niệm chắp nối vào nhau tạo thành soi dây nối liền những ngày xa cách. Tôi ngửa cổ, hướng mặt về phía Mặt Trời, nhắm mắt và mỉm cười. Từ hệ thống âm thanh trên trần nhà vẳng ra tiếng cô nhân viên sân bay nào đó, giọng dịu dàng nhắc nhở hành khách trên chuyên bay VNXX ra cổng sô 8 để làm thủ tục. Còn chưa tới nửa giờ nữa, thêm hai giờ đồng hồ bồng bềnh giữa những đám mây và Hà Nội sẽ thật gần. Sẽ là một chuyến bay đêm, sau đó sẽ là ồn ào và náo nhiệt của buổi tối Hà Nội. Sẽ là rất nhiều nỗi nhớ gói lại trong tim, để có thể đứng trước mặt em giây phút ngày vừa sang, để có thể là người đầu tiên nắm tay em và chúc mừng sinh nhật. Em sẽ cười, và có thể lắm chứ, em sẽ ôm tôi thật chặt như ngày cuối cùng chứng tôi gặp nhau. Nhớ quá tiếng cười ấy, nhớ quá vòng ôm ấy, nhớ quá điệu chu môi không lẫn vào đâu được mỗi lần em hơn dỗi vu vơ, nhớ quá trời nhớ...

Cùng với ba thằng bạn thân, tôi bắt đầu dự án xây dựng chuỗi cà phê ngoại ngữ từ hai năm trước. Vốn liếng là toàn bộ số tiền dành dụm được trong suốt những năm tháng làm thêm hồi học đại học, trong suốt quãng thời gian làm chuyên viên phân tích đầu tư chứng khoán cho một công ty danh tiếng, là CEO cho một công ty chuyên cung cấp phần mềm cho ngân hàng. Ý tưởng mở quán cà phê dành riêng cho những người mê ngoại ngữ là một trong những điều chúng tôi ấp ủ thời sinh viên. Đó sẽ là một quán cà phê nho nhỏ nơi mọi người tìm đến để luyện thêm tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Đức, hay thậm chí cả tiếng Thổ Nhĩ Kì... Một môi trường thân thiện và cởi mở để mọi người có thể ra khỏi "vùng an toàn" đang có, để diễn tả và thấu hiểu nhau bằng một ngôn ngữ khác mà không phải lo lắng người xung quanh cằn nhằn hay lên án "Sính ngoại" hay "Khoe chữ'. Biến nhũng gạch đầu dòng đó thành kế hoạch và mục tiêu để theo đuổi, bốn thằng chúng tôi chụm đầu vào bàn tính chuyện thuê địa điểm, kiêm người trang trí quán, lập menu đồ uống,... Với chừng đó bận rộn, góc quán nhỏ ngay khúc cua cuối cùng dẫn ra sân bay đã dần trở nên đổi khác. Sau một vài nhận xét tốt và đáng giá, cộng thêm việc bốn "nhân viên" của quán có thể giao tiếp thành thục tám ngoại ngữ khác nhau, khách kéo đến ngày một đông hơn. Tôi đã nghĩ đến việc kiêm một nhân viên phục vụ. Một nữ phục vụ có thể bắn cả tiếng Tây Ban Nha và tiếng Hàn sẽ là lựa chọn tất nhất.


Dù cần gấp, nhưng chúng tôi quyết định không đăng tải thông tin tuyển dụng một cách rộng rãi mà chỉ công khai chúng trên fanpage của quán, để dành sự ưu tiên nhất định cho những khách hàng quen thuộc, những người yêu mến quán. Nhưng thật lạ lùng, CV đầu tiên chúng tôi nhận được lại từ một cô nhốc người Hà Nội, chưa một lần đặt chân đến Sài Gòn và dĩ nhiên không biết tiệm cà phê của tôi nằm ở khúc cua thứ mấy trên đường nào. Không những vậy, dòng chủ đề email em gửi còn khiến chúng tôi ngã bổ chửng. "Cho em làm việc ở Individuals nha anh!" Thật là thiếu chuyên nghiệp và quá... trẻ con! Tôi tính bỏ qua bộ hồ sơ của em nhưng thằng bạn ngồi cạnh huých tay "Có vẻ đây là một cô tiểu thư nhà giàu ưa đòi hỏi nhưng ít trải nghiêm. Thử mở CV ra coi chút nào. Mất gì đâu!”

Trái ngược hoàn toàn với dòng chủ đề nhí nhảnh, CV của em đươc bố trí môt cách khoa hoc, dù vẫn hơi trẻ con với tông màu da cam cho những đường viền ngăn cách các mục khác nhau. ĐH Ngoại thương, năm cuối. Thành viên tích cực của không ít câu lạc bộ trong và ngoài trường. Từng đặt chân tới ít nhất bốn nước để tham dự những hội nghị quốc tế dành cho giới trẻ. Một vài giải thưởng viết lách và thuyết trình. Tiếng Pháp và tiếng Tây Ban Nha như gió. Tiếng Hàn và tiếng Nhật như... bão. Từng tham gia dịch vài tập phim sitcom của Hàn Quốc cho các trang web của Việt Nam... Thành tích có vẻ không tồi, nhưng những điều ấy vẫn chưa đủ để thuyết phục tôi gật đầu trước lời đề nghị của em nếu tôi không đọc lá thư tự giới thiệu em gửi kèm.

Những câu chữ giản đơn bộc lộ mong muốn chân thành của một cô gái trẻ ao ước được sống và làm việc ở Sài Gòn, đủ dài và lâu để cảm nhận nhịp sống ở đây thật sâu, như một người Sài Gòn thực sự. Tôi nhếch mép, những người trẻ chưa từng va vấp luôn nghĩ thế giới màu hồng. Dù thực tế, nó phức tạp và khó nhằn hơn rất nhiều. Tôi cứ nghĩ mình sẽ gạt phăng bộ hồ sơ đó, cho tới khi mắt chạm tói những dòng cuối cùng của bức thư.

"Em đã từng "mở'' một quán cà phê như Individuals. Nơi mọi người có thể nói bất cứ ngôn ngữ nào mình thích, có thể cư xử theo bất cứ cách nào mình muốn. Trong truyện ngắn em tùng viết. Và vì thật tuyệt nếu được thấy một phiên bản khác của ý tưởng của mình, ngay giữa cuộc đời thật, nên em đã quyết định gửi CV cho anh. Đồng ý nhận em nhé, và anh sẽ không chỉ có một cô nhân viên chăm chỉ bay từ Hà Nội vào, mà còn có một cộng sự đóng góp ý tưởng làm việc cực hiệu quả. Bảo hành vĩnh viễn đấy!"

Giọng điệu dễ thương ấy, hai năm trước đã "lấy" của tôi một cái gật đầu, để đổi lại một cô nhóc... nghịch như quỷ, khi nào cũng quậy quán tưng bừng với những mẩu chuyện cười hài hước bắt nguồn từ chính cuộc sống hằng ngày của cô nhóc. Và cũng chính giọng điệu dễ thương ấy, hai năm sau đã "lấy" của tôi hai giờ đồng hồ ngồi máy bay, để đổi lại những nụ cười rất mới...

***

Ngày ấy, không riêng tôi mà cả những vị khách đến uống cà phê đều ấn tượng với chất giọng Bắc trầm ấm của Gem. Ấn tượng cả kho từ vựng kì dị em thường dùng. Như cách em giải thích với chúng tôi sự khác biệt khi gọi một món đồ nào đó ở miền Nam và miền Bắc. Như cách em gọi chúng tôi là siêu nhân khi cả đám có thể ăn sầu riêng ngon ơ trong khi em nhăn mũi nhắm mắt. Như cách em tự chỉ tay vào bức ảnh của mình trong điện thoại, sau đó nhìn thẳng vào mắt tôi và hỏi "Yêu không?", tôi bối rối gãi đầu gãi tai "Con gái giờ bạo hén, còn dám hỏi thẳng người ta yêu không nữa hả?". Em ôm bụng cười nắc nẻ khiến tôi đỏ mặt rần rần không biết làm sao cho hết. "Ý là em hỏi bức ảnh em vừa chỉnh sửa photoshop trông yêu không, nghĩa là đẹp không đó! Chứ ai hỏi anh yêu em không đâu mà sửng cồ lên thế hử. Mắc cười quá đi!"

Thảng hoặc, sau những ca làm việc buổi sáng, tôi chở Gem sau lưng, băng qua những cây cầu bắc ngang con sông thành phố. Nhận được tháng lương đầu tiên, Gem mua chiếc xe đạp màu vàng chói, thêm một chiếc khóa chắc chắn cũng màu vàng nốt. Hình ảnh chiếc xe đạp được cột ngoan ngoãn vào cọc khóa trước cửa tiệm cà phê trở thành một phần quen thuộc tôi nhìn thấy mỗi ngày. Một buổi chiều nào đó, tôi trở về nhà, dắt chiếc xe đạp cũ ra khỏi kho, tra thêm mỡ vô xích và đạp quanh khu tập thể. Tôi không biết rằng từ giây phút ấy, tôi đã để Gem bước vào cuộc sống của mình và chiếm một vị trí không thể thay thế.

Sáng Chủ Nhật một cuối tuần nào đó, tôi rủ em vô Lotte World chơi. Thị trấn nhỏ vói những tòa lâu đài cổ mang kiến trúc Pháp trở thành nơi lui tới của rất nhiều bạn trẻ. Bên trong những tòa nhà đó là một vương quốc trò chơi khổng lồ. Gem chần chừ một chút trước khi gật đầu đồng ý và bảo tôi đợi vài phút để cô nhóc sang bên kia đường... rút tiền. Quay trở lại, cô nhóc cười toe toét, phe phẩy 500 ngàn mới nít được. "Ta đã trở nên giàu có hehe". Chúng tôi chơi những trò mạo hiểm, hết bắn súng như điên lại leo lên chiếc đu quay khổng lồ, để được ném bổng lên tận mây xanh trước khi bay thẳng xuống mặt đất. Ruột gan được một phen "thừa sống thiếu chết". Cô nhóc cười chảy nước mắt vì phấn khích. Tôi nắm lấy tay Gem và cùng hét vang trời. Xuống tới mặt đất, chúng tôi ngồi trên những bậc cầu thang bằng đá nói chuyện vói nhau. Gem kể nhiều về ngôi nhà mái ngói màu xanh da trời ở quê, về cô em gái tên Chuột, về những buổi sáng dậy sớm đi bộ dọc triền đê...

Chừng như Gem nhớ nhà, chừng như Gem muốn trở về... Gem lắc đầu nguầy nguậy khi tôi nói thế.

"Em muốn ở đây. Như một phần kế hoạch tuổi 22. Em muốn đi tiếp. Có thể sang Cam hoặc Thái. Muốn tìm việc làm thêm. Viết lách kiếm tiền bỏ lợn. Muốn đi tàu dài ngày trên biển. Muốn lặn ngắm san hô. Muốn học pha cocktail. Muốn nhảy như điên dưới mưa. Em muốn làm hết những điều mà biết rằng chỉ năm sau thôi em sẽ không đủ can đảm để làm nữa.”

Đó là lần đầu tiên tôi thấy cô nhóc "cụ non" đến vậy. Khi ấy, tôi nhận ra đằng sau vỏ bọc nông nổi và ngông cuồng đó là những suy nghĩ chín chắn, những kế hoạch lấp đầy tuổi trẻ, để mọi thứ không trôi qua trong nuối tiếc. Cũng từ đó, cái nhìn của tôi với cô nhóc dường như cũng thay đổi. Có lẽ, đã cộng thêm một chút ngưỡng mộ, và thương yêu.

"Mai mốt có trở lại không?" - tôi hỏi Gem như thế trước trước ngày cô nhóc lên máy bay về Hầ Nội, chuẩn bị cho hành trình đạp xe băng qua 8 tỉnh đồng bằng sông Hồng trong một tháng.

"Em không chắc nữa, dù thương Sài Gòn nhiều ơi là nhiều!"

"Trước bảo thích là làm cơ mà. Vậy là không thích trở lại Sài Gòn rồi!" - trong câu nói của tôi hình như có pha chút hờn dỗi lạ lùng.

"Á á, có thích, có thích chứ. Đã bảo em thương Sài Gòn nhiều ơi là nhiều mà!"

Trước khu vực kiểm tra hành lý xách tay, mấy người bạn của em ra tiễn ôm em thật chặt. Em nháy mắt nhìn tôi. "Có muốn ôm tui không hả? Mai mốt tui nổi tiếng là không ôm được nữa đâu đó!" Tôi xoa đầu em, làm rối thêm mái tóc ngắn vốn đã rối xù vì nắng, vì gió.

"Về Hà Nội bớt làm quấy thôi. Lo mà lớn đi!"

Giờ thì đến lượt em dỗi, em xị mặt, nom mắc cười nhưng cũng rất "yêu", theo các giải thích của em, nghĩa là rất dễ thương dó.

Chuyến bay mang em trở về Hà Nội một ngày Sài Gòn mưa như trút. Tôi đã thầm ước cơn mưa ấy là dấu hiệu của một đợt bão mới. Người ta sẽ thông báo chuyến bay của em bị hoãn, và tôi sẽ có thêm thời gian ở bên em. Nhưng, giá như chỉ là giá như, và tôi đã phải đối mặt với sự hối hận của chính bản thân mình vì đã không ôm em một cái thật chặt trước lức em đi.

Khoảng thời gian sau đó, tôi giữ liên lạc với em bằng những cuộc điện thoại, những tin nhắn quan tâm, hỏi han. Mỗi lần nghe em kể đang đau đầu hay cơn mưa buổi chiều khiến em cảm cúm, tôi thương em đến nhói lòng, chỉ muốn bay thật nhanh ra Bắc, để nắm tay cô gái bé nhỏ, mua thuốc và nấu cháo cho em. Gì cũng được, miễn là được nhìn thấy gương mặt ấy, nụ cười ấy.

Gem như một cơn gió, cơn gió thổi mãi không có điểm dừng. Thi thoảng, từ những mảnh đất đi qua, em gửi về Sài Gòn những tấm bưu thiếp, trên đó ghi ngắn gọn những chuyện đã gặp trên đường. Đôi ba lần, tôi thót tim nghe em kể được chàng này giúp đỡ, kể em hơi cảm nắng chàng kia. Liệu có phải tôi chậm chân nên đã bị bỏ lại? Tôi rút điện thoại và bấm số của em. Tiếng cười vang lên ở đầu bên kia, những câu nói liến thoắng lấp đầy cảm giác xa cách. Tôi hỏi em về Đà Nẵng, về cuộc sống ở nơi em đang sống, về thời gian em trở về Hà Nội, về sự khác biệt giữa Đà Nắng, Hà Nội và Sài Gòn. Em trầm tư hồi lâu trước khi trả lời.

"Đà Nẵng và Hà Nội cái gì cũng có. Chỉ thiếu anh thôi!"

Tôi từng yêu vài người, hẹn hò với nhiều hơn con số đó. Nhưng đó là lời tỏ tình dễ thương nhất tôi nhận được. Hoặc, tôi cũng không chắc đó có phải lời tỏ tình không. Chỉ biết câu nói ấy đã giúp tôi có thêm can đảm, đặt vé máy bay ra Hà Nội, để gặp Gem đúng ngày sinh nhật của em.

Nhiều người e ngại, thậm chí sợ hãi việc yêu một cơn gió. Tôi cũng vậy. Hệt như cách tôi do dự không dám ôm em ở sân bay, sợ vòng ôm của mình không đủ chặt và sâu để níu giữ một cơn gió, không đủ để giữ chân em ở lại. Nếu đúng thế thì thật là buồn.

Nhưng đôi khi, bạn nhận ra mình yêu cơn gió ấy đủ nhiều để bỏ qua những toan tính nhỏ nhặt, bỏ qua những cuộc gặp gỡ thường xuyên,... Chỉ là yêu nhau trong sự ngưỡng mộ pha lẫn "nể sợ" của hội bạn. Chỉ là thảng hoặc gặp nhau. Không phải là cảm giác níu giữ được cơn gió, mà chỉ là cảm giác bất ngờ bắt được cơn gió ấy, trong thoáng chốc, cảm giác ấy tuyệt vời đến mức chỉ cần nghĩ đến thôi tôi cũng như thấy cả trời ngôi sao hiện ra lấp lánh trước mắt mình.

Xuống sân bay, đang chờ lấy hành lý, điện thoại của tôi đột ngột đổ chuông. Số của em.

"Em ở Sài Gòn rồi, và muốn ơi là muốn được người nào đó chạy xe qua đón!”

Tất cả những gì tôi có thể làm khi ấy là ngồi thụp xuống đất và ôm đầu tự hỏi tại sao cả hai chứng tôi không nói với nhau trước về kế hoạch của mình, để khi tôi có mặt ở Hà Nội cũng là lúc em đặt chân đến Sài Gòn. Tôi nói dối em, mình đang trên xe từ Cần Thơ về Sài Gòn, kêu em về Individuals ngồi đợi. Tôi chạy vội ra quầy vé của hãng, mua ngay tấm vé của chuyến bay kế tiếp, lòng nôn nóng không yên khi biết có em đang chờ.

Tôi trở về Sài Gòn trong tình trạng say lử đử. Hai chuyến bay liên tiếp đẩy tôi vào trạng thái lửng lơ. Đã gần 2h sáng, tôi bắt taxi chạy thẳng đến tiệm cà phê, đoán chắc giờ này thằng bạn đã trở về, để lại chìa khóa quán cho em.

Tôi đến và thấy em vẫn thức, ngồi co chân trên ghế trong ánh đền mờ ảo của quán. Em chăm chú xem ảnh trong chiếc máy ảnh cơ chuyên dụng mang theo. Tôi bước tới, nhẹ nhàng ôm cổ em từ phía sau. Cô gái nhỏ giật thót mình, nghiêng đầu sang phải để biết chính xác có phải tôi hay không. Em nở nụ cười thoải mái. Tôi cứ cúi người và ôm em như thế, cho đến khi em cất lời.

"Anh bay ra Hà Nội, sao không báo em trước? Ban nãy, nghe anh Bin kể, em vừa ngạc nhiên vừa giận..."

"Em đi như gió, bữa nay vào Sài Gòn cũng đâu báo trước cho anh. Chúng mình hòa nhé! Em đừng giận, anh thương..."

"Cơn gió này giận anh nhiều lắm, biết không hả? Vì cơn gió đã về đây rồi, sao anh còn mất công đi đâu tìm kiếm..."

Thêm một lần nữa, tôi không chắc đó có phải một lời tỏ tình không. Nhưng tôi biết, đã đến lúc tôi nói Gem biết toàn bộ lòng mình, rằng "Anh yêu em nhiều lắm, Gem ạ!"
OPERA|Trình duyệt nhanh hơn
|Tải JAD | Tải JAR | Tải APK|[Xem chi tiết]
Khi tải File bị lỗi hãy dùng Uc Browser và Xem Hướng Dẫn để tải về.

U-ON
Trang Chủ: 1Online
Hôm Nay:1 Lượt
Tổng Cổng:103 Lượt

XtGem Forum catalog
Giới Thiệu | Cài Đặt – Gỡ Bỏ | Điều khoản | Bảo mật
Liên Hệ:
Email: Bedaptandj@Gmail.Com
ĐT: +84982063340